Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - PHẦN IV - BÀI 51

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN IV - BÀI 51

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT - PHẦN IV - BÀI 51


Thời gian biểu dự kiến không còn phù hợp nữa. Tôn phải làm thay bà Đội hầu hết công việc. Sức khỏe, đặc biệt tinh thần của bà sa sút rõ rệt.

Do công vụ dồn dập, cuối tuần, ông Đội mới vào tới. Ông bác sĩ xem lại bệnh án ghi chép mấy hôm trước, rồi ông bắt đầu những động tác rất tỉ mỉ: nghe tim đập, nghe phổi thở. Dừng lại suy nghĩ dăm ba phút, ông lại tiếp tục với chiếc ống nghe. Sau đó, hai ông kéo nhau ra ngoài sân. Họ to nhỏ với nhau chuyện gì, lâu lắm.

Đến bữa, Hoàng ăn không nhiều, bà Đội tất tả ngược xuôi, tìm mua từ cháo hàu đến chè hạt sen, chăm từ món ăn đến giấc ngủ. Nhưng xem ra tình hình sức khỏe của con gái xấu đi trông thấy.

Khi ông Đội trở lại phòng ở, cử chỉ thì bình thản, nhưng nhìn nét mặt, mới hiểu được một phần ưu tư, dằn vặt mà ông đã trải qua. Ông nói chuyện với mọi người, giống như mọi khi, vẫn thân tình, vẫn nhẹ nhàng nhưng lại phảng phất, bàng bạc không khí khô khốc.

Ông bác sĩ trưởng qua. Ông ta và ông bác sĩ phụ trách nhà thương suốt hai ngày liền tập trung vào kiểm tra chuyên môn, khám lại từng ca bệnh nặng. Ông dành cả buổi xem xét hồ sơ, tài liệu. Đến ngày thứ ba, hai ông xuống tận phòng để khám cho Hoàng. Sau đó, Tôn dìu Hoàng lên phòng săn sóc riêng. Một cuộc họp, có nhiều bác sĩ giỏi cùng dự.

Ở bên ngoài, Tôn đứng bên cạnh, muốn biết đôi nét của bà Đội về thời con gái, thời đi học. Bà nói, bà sống trong gia đình nền nếp, lễ giáo, luôn luôn đặt mình trong khuôn phép; nhiều lúc cảm thấy gò bó, căng thẳng. Nhưng nhìn lại, thấy có nhiều điều hay, những việc tốt. Rồi cửa phòng họp mở. Họ đi ra, tất cả đều im lặng. Làm nghề thầy thuốc, có một điều là chưa thể nói ra hết những tình huống sẽ xảy ra hoặc sắp xảy ra của người bệnh.

Chiếc xe cũ kĩ màu đen từ từ chạy vào sân nhà thương. Ông Đội bước nhanh ra khỏi xe, hướng đến, bắt tay hai ông bác sĩ. Ba ông bàn chuyện to to, nhỏ nhỏ. Cuộc nói chuyện không lâu, nhưng càng về cuối càng cảm thấy có điều gì không bình thường.

Qua buổi chiều, sau khi ngủ được giấc dễ chịu dù không được lâu, Hoàng gọi Tôn đọc tiếp cuốn sách mà cô rất muốn nghe.

-Bà mồ côi cha rất sớm. Bà là con út với bốn người chị gái, sống với mẹ quá ư chật vật. Sau đó mẹ bà gởi bà đến ở nhờ người chú, cũng cực nhọc lắm. Mấy năm sau, bà về sống với mẹ. Ở đây, bà đã được chứng kiến cuộc sống của những con người dũng cảm, khát vọng lớn lao, quyết tâm giành lại độc lập, tự do cho đất nước mình. Chính những nhân tố sống đó, với sự rung động mẫn cảm, làm bộc lộ tài năng để bà khởi thảo cuốn sách đầu tay và cũng là tác phẩm vô giá mà bà để lại cho đời - dù cuộc sống của bà lưu lạc gần một trăm năm!

-Thôi. Ngừng lại đi anh!

Tôn gấp sách, định đi về phòng cũ thay áo quần, nhưng Hoàng khoát tay:

-Anh đừng đi đâu xa nghe!

Tôn dừng ở phía ngoài, nhìn lại; người con gái nằm đó, mắt nhắm. Mái tóc lâu ngày không chải, tiều tụy. Trong anh, những suy nghĩ mù mờ, ngổn ngang. Rồi anh tự vấn: Tại sao ta dừng lại ở đây lâu thế? Có bàn tay vô hình sắp đặt ư?

Hai tuần làm việc của ông bác sĩ trưởng sắp hết, ông chỉ lưu ý về bệnh tình của Hoàng mà giữa ông và người bác sĩ phụ trách còn vài điều phân vân. Bệnh tim phải điều trị bằng thuốc với liều cao hay can thiệp bằng phẫu thuật vẫn còn làm băn khoăn các thầy thuốc. Giữa kỹ thuật y học và bệnh tật luôn luôn nằm trong thế giằng co. Chính vì vậy, trước lúc rời nhà thương này - nơi đã hơn mười năm gắn bó, đi đi về về - ông ta nói với người bác sĩ, mà giữa họ từ lâu, rất hiểu nhau từ “chân tơ, kẽ tóc” - cho dù màu da, màu tóc… đều rất khác nhau:

-Trong những đề nghị - đúng hơn là gợi ý - như người Á Đông các anh, thiên về mềm hơn là cứng…

-Tôi thấy trong ca này, ý tôi khá phù hợp với anh.

Hai ông đứng dậy, bắt tay nhau rất chặt, giống như lần đầu họ gặp nhau vậy!

Trên chuyến tàu về thành phố để ra sân bay cho kịp giờ, ông bác sĩ định viết cho người đồng nghiệp một lá thư. Ngồi tư lự một lúc, từ từ ông đậy nắp bút lại, gấp tờ giấy, nhẹ nhàng xếp vào cặp.

Buổi sáng bình thường. Ngoài kia, con đường dẫn tới phòng khám như mọi lúc, có nhiều người lui tới, chờ đến phiên mình. Ở đó, luôn luôn bay ra thoang thoảng, mùi gì mà mới lần đầu ngửi phải, thật không dễ chịu tí nào cả! Trong phòng riêng, Hoàng nằm đó. Ngồi xung quanh là những người thân thuộc, hằng ngày ở bên cạnh em. Chỉ một thời gian ngắn, tóc ông bác sĩ bạc trắng gần hết. Ông lại làm công việc như thường lệ vào buổi sáng đầu giờ: sau khi đến phòng trực, ông trở lại, bắt đầu khám cho Hoàng. Một lúc sau, vẫn để ống nghe trước ngực, ông nghiêng người về phía ông bà Đội:

-Với người thầy thuốc, dù còn một chút… những giọt nước cuối cùng, cũng phải gắng sức tát. Nhưng sức lực của cháu quá yếu… Bà Đội đặt hai tay lên lưng ông, khóc thành tiếng. Tôn khe khẽ đi lùi về phía góc xa, nhìn lơ đãng vào không gian chật hẹp của căn phòng, một ý nghĩ chợt đến; anh quay lại, bước tới gần mọi người:

-Thưa bà và hai ông, nếu có thất lễ…

Ông bác sĩ nhìn Tôn, nét mặt dịu xuống:

-Chúng tôi đang muốn nghe…

-Xin thưa… Hay là đưa em về nhà để săn sóc…

Dừng lại, ngồi thẳng lên, một lúc sau, ông bác sĩ cầm tay ông Đội cùng bước ra ngoài phòng. Có lần, từ cách nhìn người thầy thuốc, ông có hỏi chuyện về quan hệ bà con; thì ông Đội cho biết, chỉ là một cuộc gặp rất tình cờ!

Buổi tối, bà đi mua ít nếp thơm, nấu tô cháo loãng, đập quả trứng gà so, lấy lòng đỏ, khuấy đều; rồi ngồi đút cho con ăn.

Đêm xuống nhanh. Bên ngoài, mấy hàng cây cao, gió xào xạc. Tiếng côn trùng vọng tới như lời nỉ non. Cái không gian và thời gian này rất dễ làm yếu lòng người.

Ông bà Đội đến ngồi cạnh con. Ông đưa mắt về phía bà, nhưng trán bà nhíu lại. Hiểu ý, ông xoay người, ghé gần lại, nói mấy lời ngắn gọn:

-Con ơi, ngày mai ba mẹ cho con về nhà…

-Dạ!

Chiếc xe quen thuộc đậu ở sân. Ông bác sĩ bước tới gần nơi Hoàng đứng, đặt tay lên vai cô gái:

-Về nhà, không khí trong lành hơn. Chúc cháu sớm bình phục.

-Thời gian qua, bác đã làm nhiều việc quá tốt vì cháu và gia đình cháu…

Xe chạy được một đoạn đường xa mà ông bác sĩ vẫn còn đứng đó. Tự nhiên, ông trở về với ý nghĩ mà có lần, ông hỏi xa gần người bạn già: “Trong hoàn cảnh này, anh chị nên có một người con nuôi…”.


///---///--- Hết bài thứ 51

Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết

0 nhận xét:

Đăng nhận xét