VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT- PHẦN II - BÀI 11
Chia tay “sông, nước”, Tôn vào làm công cho một xưởng gỗ. Khác với nét mặt
có vẻ khắc khổ, tóc xoăn; nhưng là con người thích quảng giao, nên khi tìm đến
gặp ông chủ xưởng - dù trước đó họ đã có quen biết qua loa - gởi nhờ Tôn; ông
ta chỉ nói một câu:
-Tôi đang muốn người giúp, chỉ cần một điều.
-Điều gì?
-Trung thực.
Gọi là xưởng, nhưng chỉ có hai cha con - không hiểu sao, ông đưa con
gái rời quê lên đây - và hai người làm, tầm tầm mười tám, đôi mươi. Gian trước
dùng làm nơi sản xuất. Gian sau, nơi ở của hai cha con, bếp và chiếc bàn ăn.
Ngày đầu tiên, ông trải chiếc chiếu ra giữa chỗ làm, gọi mọi người ngồi
xuống, quay vòng tròn; sai con gái bưng ấm nước để trong giỏ nan cùng sáu chiếc
cốc bằng gốm đặt vào giữa.
-Hôm nay có thêm người mới. Chúng ta cùng uống nước. Chú Tôn sẽ cùng
với hai chú Sửu và Dần làm với nhau. Công việc hàng ngày, Sửu và Dần đã biết
kha khá, Tôn nhiều tuổi hơn, thay chú khi chú đi vắng; nhưng buổi đầu cần học
thêm ở Sửu và Dần. Còn Gái lo cơm nước, chợ búa. Cần chi tiêu gì, tụi bây nói
Gái đưa.
Nhập môn là chiếc bào. Đầu tiên phải biết chỉnh
lưỡi, tới cách cầm, thế đứng. Đơn giản thế, nhưng khi vào cuộc mới thấy cái
“thực tiễn” phong phú làm sao. Tính Sửu đơn giản, nhưng khi đẩy cái bào trên
tấm ván nhẹ nhàng mà hoa mỹ. Chỉ mấy động tác, mặt gỗ gồ ghề, trở nên trơn và
láng bóng. Dần đứng ở đầu hồi, tán vào:
-Tài hoa … Thợ “xịn” đó!
-Chú ý đóng đinh xong mấy chiếc dát giường chiều
nay họ đến lấy, “ba hoa” vừa thôi ông nội ơi!
Chỉ một thời gian ngắn, ba đứa thu xếp công việc ở
xưởng khá chu đáo. Ông chủ chú tâm lo công việc bên ngoài. Tối, sau khi ăn
xong, ba anh em dạy nhau học; đến lúc thấy được được, Tôn mở lớp. Gái cũng làm
học trò. Tôn làm thầy. Thời gian bây giờ khá chủ động, Tôn đã học xong mấy phép tính sin, tang; mà ban đầu mới
nghe ngại ngùng, băn khoăn lắm cơ.
Ba đứa đang sửa cái mộng để lắp tủ, ông chủ đưa gỗ
về. Hai tấm ván to, dày. Dần bắt
đầu công việc:
-Cái mộng đó, vì lỗ ghép chưa thẳng, chiều nay em sẽ đục lại. Còn bây
giờ, chúng mình bắt đầu cắt. Tấm gỗ này đắt tiền lắm.
Gái bưng lên mấy quả chuối luộc:
-Các anh ăn đi, em mới hái sau vườn đó. Còn nước uống, hôm nay đặc biệt
lắm.
-Bọn anh cảm ơn. Nhưng nước gì, có bỏ muối rang vào đó không?
Gái đi xuống bếp, nói nho nhỏ không có ai nghe rõ. Trên tay Dần đang
cầm cái dụng cụ làm dấu – nó bằng gỗ vuông, đục lỗ; một cái bánh xe như con vụ,
có cắm một đoạn thép làm trục xoay; trên đó quấn sợi dây chỉ. Trong lỗ còn đặt
chùm bùi nhùi, tẩm mực và dầu – như dầu lửa. Đầu kia sợi dây buộc viên chì,
hình giọt nước. Sửu cầm viên chì kéo sợi dây, áp vào tấm gỗ. Dần dùng tay phải,
kéo sợi lên rồi thả xuống. Một đường kẻ thẳng tắp, in lên tấm gỗ. Họ bắt đầu
cưa. Sửu và Dần bào, đục còn Tôn dùng vỏ bào đánh bóng. Mặt bàn tròn, phẳng;
mấy đường vân mờ ảo, rất bắt mắt. Sửu nhìn quanh:
-Còn chân? Hai mảnh to để dành, Dần ơi, ghép mấy thanh nhỏ lại.
Chú Khắc thường bảo: “Đừng gọi bác, nghe “xa, cách” thế nào ấy. Sắp ăn
cơm trưa, chú bước vào. Nhìn thấy chiếc bàn, ngắm đi, ngắm lại, chậm rãi, chú
bảo:
-Đẹp… Nhưng mà.
Bốn đứa đang đứng vòng quanh, Gái nói mà không vui:
-Còn gì nữa cha!
-Đẹp thì rõ rồi, tại sao không làm cho nó đẹp hơn. Người mua chả ai xa
lạ, bác Hoan bên làng Thuận. Khi đến nhận hàng, bác vui thì chúng mình cũng vui
lắm!
Anh thợ giỏi nghề trong bọn:
-Bài này khó quá; khó hơn toán thầy Tôn.
-Có gì đâu. Ta chỉnh lại mặt bàn, từ tròn sang hình trái xoan. Được
không?
Công việc của bốn người cứ thế ngày này sang ngày khác, họ biết sắp
xếp, phân công… như một gia đình. Phía đầu hồi, họ ngăn ra hai phòng nhỏ; Tôn ở
một phòng còn Sửu và Dần ở một phòng. Mỗi phòng đều có giường ngủ, bàn học…
Tối nào, Tôn cũng thức khuya vì phải học xong những chương toán như dự
định: lượng giác, hình học không gian đã tạm ổn; bắt đầu với phần rất mới là
hàm số và đạo hàm; phải giải hết các bài tập, kiên quyết không để tồn đọng như
mấy chương trước! Thời gian này, tương đối thuận lợi… Cố gắng tranh thủ tối đa.
Tối nay bên phòng hai đứa sao im lặng thế, ngủ sớm? Không! Lén đi chơi?
Không đâu. Im ắng một lúc nữa thì nghe tiếng rúc rích dưới bếp. Khó đoán. Tôn
nhè nhẹ đi xuống, nói nhỏ:
-Khuya rồi, ngủ đi nhé.
Dần bật cười to:
-Vào, vào nhanh kẻo hết!
Cả ba đứa không ngủ, ra vườn đào khoai, đem vào nướng. Thế là xúm lại,
bốn đứa vừa thổi vừa bóc vừa ăn.
-Ngon đáo để. Nhưng hơi ít!
-Nhỏ tuổi nhưng mà “bé hạt tiêu”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét