VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN II - BÀI 12
Chiều nay, cơn mưa nặng hạt kéo dài. Thời tiết chuyển nhanh từ mát sang
lành lạnh như tiết trời thu. Cả tốp thợ nghỉ sớm, xúm tay cùng Gái chuẩn bị
cơm. Mưa cứ kéo dài. Cơm tối xong, họ bắt đầu buổi học sớm hơn thường lệ. Tất
cả ngồi vào chiếc ghế dài, Tôn bước lên:
-Hôm nay ôn bài cũ hay sang bài mới?
Gái đứng lên rất “nghiêm chỉnh”:
-Thưa thầy…
Dần ít tuổi nhưng hay đùa:
-Sao em nghe chị Gái chuyển “tông”, trịnh trọng thế nào ấy.
-Hôm nay thay đổi “thực đơn” đi…
Suy nghĩ một lát, Tôn đưa ra ý kiến:
-Đồng ý; nhưng “văn” mà chưa thật đúng “văn” lắm.
-Nhất trí. Nhất trí.
-Bây giờ chép một đoạn thơ, tạm gọi như thế. À mà thôi. Tôi sẽ ra câu
đố.
-Thầy khao gì?
Im lặng một lúc, Tôn tiếp:
-Hôm trước cùng đi chợ với Gái, tôi thấy có hàng bánh tráng khoai ngon
lắm; sẽ nhờ Gái mua về…
-Thầy đọc đi.
-Tôn viết lên bảng : “To thì vào được; còn nhỏ thì không vào được?”.
Tôn cầm chai và cái nút giơ lên.
Không khí lớp học đang sôi nổi, thì ông Khắc từ ngoài sân bước vào; mọi
người đều nói cùng một ý:
-Chú ướt hết rồi, dễ cảm lạnh lắm.
Ông ghé xuống ngồi lên chiếc ghế dài, rồi bắt đầu:
-Chúng ta phải thay thế mặt hàng khác, vì gỗ ngày một hiếm, hàng “xô”
bán như lâu nay cũng không thể lâu dài. Suy nghĩ mãi mấy ngày nay rồi: Tôi muốn
chú Tôn về xuôi một chuyến, học nghề, tìm hiểu thêm… Công việc này không dễ
chút nào, thế nên tôi phó thác cho chú. Về đó, tìm hiểu, lăn lộn một thời
gian…
Đêm. Cả bốn đứa thức: Sửu và Dần giã thóc lấy nếp, Gái bóc đậu phụng;
Tôn chuẩn bị hành lí: cơ bản nhất là mấy cuốn sách toán, quyển vở dày thế mà
ghi chép gần hết rồi - nó là cái “thập cẩm” - khi thì giải toán, ghi những dự
định phải làm trước mắt và lâu dài; có khi ghi như dạng nhật ký. Tiền hồi trước
Bầm cho, anh Bắc cho, có dùng gì đâu, còn được sáu đồng. Trời khuya họ mới lên
giường.
Gái dậy sớm nhất. Cắt lá chuối, hơ nóng, gói xôi; bỏ muối vào chai thủy
tinh nho nhỏ. Tự nhiên, lòng thấy nặng trĩu một cảm giác mơ hồ. Cô vào giường
cha ngủ:
-Chuẩn bị cho anh đi cha.
-Cha bệnh rồi con ơi.
-Tối qua dầm mưa lâu quá mà!
-Con lấy tiền đưa cho anh hai mươi bốn đồng.
Gái đi ra thì Tôn bước vào. Ông Khắc ngồi lên, giọng
nói rất tỉnh táo:
-Cháu tìm đến Đông Giang: là nơi nghề mộc nổi
tiếng. Thợ ở đấy được mời về kinh làm cho vua, chúa. Nhưng quan trọng là… Đường
đi xa đó, cẩn thận.
Ông có một đặc điểm, tùy người ông gợi ý, ít khi
nói hết. Gái bước ra ngoài đợi. Tôn quay ra, Gái trao gói xôi và tiền cuộn
trong bọc lá chuối khô.
-Sao nhiều thế, có thể không dùng hết. Mang nhiều
không hay.
-Cái bận tâm là sức khỏe!
Sửu và Dần đã đứng ở lối ra. Hai người ôm chặt,
làm Tôn không thở được. Tất cả xúc động. Tôn cứng rắn:
-Ngày anh về chúng ta sẽ còn nhiều việc lí thú…
Tôn mang túi, đi nhanh ra đường cái.
Phải mất hơn một giờ mới nhìn thấy bến mờ mờ xa
xa. Đến bụi tre vàng, thân cao cạnh đường xuống sông thì Tôn dừng lại. Tay Tôn
nắm gốc tre, sao bần thần… Thuyền dưới sông sắp rời bến, Tôn không quan tâm.
Thuyền xuôi về đã đi rất xa, Tôn quay lại, đi rất nhanh tìm đường đến chợ dù chỉ một lần tới đó, lâu rồi nên không rõ
lối đi. Lên đồi, xuống dốc, vượt qua bãi cỏ rộng thì nhìn thấy chợ bên kia đồi.
Tôn đi như chạy. Lách qua mấy quán hàng tạp, Tôn tìm tới quán bánh tráng khoai,
bà Na dù chỉ gặp một lần trong thoáng chốc; thế mà vẫn nhận ra Tôn – vì nét mặt hiền hiền chăng?
-Đi chợ có việc gì mà sớm thế?
-Không. Cháu nhờ bác giúp: Trao tập vở này cho Gái.
-Gái có đi chợ, mới ghé qua đây mà! Có chuyện gì
đó mà hôm nay thấy không vui.
Tôn chạy quanh chợ, đi tìm. Gái đang đứng ở hàng
tạp hóa, Tôn bước vào phía sau lưng, đặt tay lên vai. Gái quay lại. Hai người
cầm tay nhau. Thời gian chầm chậm trôi.
-Anh gởi tập vở mà thời gian qua thường dùng ghi
chép hàng ngày…
Tôn định dặn Gái là phải học, không thể loanh quanh mãi với bếp núc được. Nhưng
mà học thì ai giúp, tài liệu sách vở đâu; trường thì ở rất xa bên ngoài tỉnh cơ
mà. Tôn chạy nhanh ra ngoài cổng chợ. Trở về bến sông, sao mà xa vời vợi. Gái
đứng bên cây ngô đồng, nhìn theo. Bóng người đó, xa dần, xa dần. Chiếc áo
trắng, nhỏ dần nhỏ dần; cho đến thời kh ắc chỉ còn một chấm trắng, nhòa vào không
gian. Dòng sông, con đò, bầu trời, mây trắng tất cả như dừng lại.
///---///--- Hết bài 12
Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết
0 nhận xét:
Đăng nhận xét