Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - PHẦN II - BÀI 14

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN II - BÀI 14

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT - PHẦN II - BÀI 14

 

Mường tượng như hàng rào chắn ngang trước mặt, Tôn không nản. Anh tìm một cách nào đó để xâm nhập vào “cái thế giới bí hiểm” – biết đâu, đấy lại là điều hấp dẫn! Anh lên chiếc thuyền nan một người dân đánh cá, xuôi theo con suối nhỏ. Nơi đây, ruộng đồng, núi non, đan xen nhau. Quang cảnh thế này, gỗ lấy ở đâu? Người dân sở tại còn nói với anh là vùng này có một loại gỗ đặc biệt gì đó cơ mà! Người đàn ông cầm cây sào tre, nhẹ nhàng đẩy. Phóng tầm nhìn ra xa, bất giác, Tôn tự hỏi: Đây có phải nơi thời xưa “cờ lau tập trận”?

-Hàng tre thấp thoáng phía đó là Bình Giang. Lên bờ, chú đi qua đám sậy, thì đến đường cái vào làng.

-Bác cầm vài xu hút thuốc cho vui.

-Thôi chú. Yên tâm mà lo công việc.

Đường cái dẫn tới cổng làng xây bằng gạch và vôi. Hai cánh cửa gỗ, chạm đầu hai con vật như sư tử. Con đường làng, lót gạch, loại gạch thẻ. Nó được cắm thẳng đứng. Theo những người lớn tuổi, làng có một quy ước, con trai ở nơi khác muốn lấy con gái làng này làm vợ, phải lót gạch một đoạn đường, tùy theo “vị trí” người con gái mà chiều dài phải làm là hai mươi, hay ba mươi mét. Tôn đang bước thong thả thì gặp bà cụ, áo nâu thâm, đang nhai trầu:

-Bà ơi, nhà ông thợ mộc…

-Ông Trùm Mót đó, đi qua hai bức vườn; nhà ông phía bên tay mặt.

Sau hàng rào tre xanh, dày… là ngôi nhà ngói ba gian, hai chái. Tôn vào giữa sân, thì người vú già bước ra:

-Cậu có việc gì, cần tìm ai?

-Bà cho tôi gặp bác Trùm.

Bà dẫn Tôn vào ngồi ở phòng khách đầu hồi. Tôn chú ý: đây là loại nhà rường. Cột tròn, to; tựa trên phiến đá trắng ngà. Kèo và đòn tay được đánh bóng bởi một loại dầu vàng và sáng. Từ kết cấu căn nhà, biết được một phần tính cách của gia chủ. Nhìn qua dãy hàng rào chắn bằng mấy tấm ván, phía sau vườn, nghe rõ tiếng đục, tiếng gõ… Nằm cạnh là hai con chó đốm, một vàng, một đen. Người ta đồn không sai: đây là “ Vương quốc” của “ Mộc ”?

Bà bưng khay gỗ, để hai cốc nước trà, từ gốm Bát Tràng, hơi nóng bay lên nhè nhẹ như làn khói:

-Cậu uống nước. Buổi sáng nhiều việc…

Tôn cầm cốc nước, xoay quanh bàn tay, mùi trà mạn làm con người thấy khoan khoái, dễ chịu, ít phải suy tư. Một người tuổi chừng ba mươi, mở hàng gỗ chắn cách ly, trước khi bước vào nhà còn vuốt đầu hai con chó, đến ngồi cạnh Tôn:

-Buổi sáng, cụ phải sắp xếp công việc trong ngày; mình là con trai, cần mua hàng gì, ta trao đổi trước.

-Gia đình có nhận học nghề không?

-Cái chuyện này, phải xin ý kiến cụ. Chú em ở nơi xa mới đến?

Câu chuyện mới chỉ đến đó, thì cụ Trùm rời xưởng đi lên. Bước đi thong thả, xuyên qua giữa nhà, thẳng góc vào bàn tiếp khách.

-Uống nước rồi ta cùng nói chuyện. Dân mình hay thực, có khách đến nhà, bao giờ cũng có ấm trà – miếng trầu là đầu câu chuyện - đàn ông chúng mình là ấm trà.

-Cậu em muốn học nghề?

Ông nhìn lướt, rồi dừng lại vài giây trên khuôn mặt Tôn – vừng trán, đôi mắt – làm ông chú ý:

-Hiện tại đang có con ông Cửu, cháu ông Hàn, thêm … Ba đứa, đều là bạn thân gởi gắm; gần hai năm nữa mới tạm ổn. Cậu cảm phiền; coi như chỉ nhận một nửa, ba tháng sau quay lại, ông tính tiếp.

Tôn đứng lên, nghiêm cẩn, cúi đầu chào:

-Con cám ơn cụ nhiều lắm.

Anh Đạo cầm tay Tôn tiễn ra cổng:

-Yên tâm, cụ nhận rồi đấy, mình hơi bất ngờ. Hẹn ngày gặp lại, biết đâu chúng mình…

Trên đường rời Bình Giang, Tôn bước những bước đi chậm; tự đáy lòng không cảm thấy buồn hay vui, vận “hên” hay “xui” sắp tới, gặp ai Tôn cũng chào hỏi như người quen biết, rất vui vẻ và cởi mở.


///---///--- Hết bài 14

Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết

0 nhận xét:

Đăng nhận xét