Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - PHẦN III - BÀI 18

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN III - BÀI 18

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT - PHẦN III - BÀI 18

 

 Sau hai ngày hai đêm không ngủ, vượt qua đoạn đường hơn trăm cây số, Tôn đi như một chuyến trở về, như một nghĩa vụ, như một thôi thúc, dù không phải là gia đình, không phải bà con ruột thịt. Đêm thứ hai, đi chừng hơn một giờ, đói vì suốt cả ngày, nước cũng chả có để uống, anh ghé vào ngôi nhà cạnh đường. Gọi cửa. Một em bé, mặt mũi lem luốc, ló đầu ra:

-Có cha mẹ ở nhà không cháu?

-Chỉ có ba anh, em cháu thôi.

-Trong nhà có gì ăn không?

-Mấy củ sắn, em cháu vừa ăn một ít.

-Đem ra cho chú.

Tôn ăn đến khúc thứ hai thì không nuốt được.

-Chú ăn hết, không cần chừa…

-Cho chú uống nước.

Em bé mang nước ra cho anh trong chiếc gáo dừa. Anh tu một hơi.

-Cho chú ngủ nhờ một lúc nhé.

Thế là Tôn ghé lưng vào tấm chiếu rách để giữa nhà. Giấc ngủ kéo dài cho đến lúc có tiếng động ở bên ngoài, anh ngồi dậy, lần vào chỗ em bé nằm, đặt vào tay em tờ bạc hai hào:

-Cháu giữ lấy, muốn mua gì thì mua, chia phần cho các em với!

Bước xa dần mà đoạn đường trước mặt, bóng tối còn dày đặc; ngoái lại, cháu bé vẫn đứng tựa cửa nhìn theo. Sau lưng là cháu bé, một tình cảm vừa mơ hồ, vừa cụ thể; nhưng phía trước đang chờ đón những vui buồn gì đây? Bước chân càng đi càng nhanh. Mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi thấm dần ra lưng áo. Trời đã sáng tỏ. Vượt qua những cung đường, mấy thửa ruộng, vài đám cỏ hoang, rồi con đường quen thuộc hiện ra trước mặt. Anh vừa đi vừa chạy. Phóng tầm mắt ra xa, sau ngọn đồi thoai thoải, là căn nhà, gặp lại những con người: họ cũng mong ta về lắm!

Vào đến sân, không hình dung được. Nhà vắng tanh. Chuyện gì đã xảy ra? Một cảnh hoang tàn làm anh thổn thức. Nhà lâu ngày không có người ở, không khí ẩm mốc, bước chân nặng nề, giẫm lên nền cũ rêu phong. Vòng ra sau, bước đi hững hờ; cây khế, cây mít… chỉ gợi nhớ người xưa và cảnh cũ mà thôi!

Thoát ra ngoài, Tôn tìm đường về chợ. Gặp bà bán bánh tráng, nhưng bà cho biết, từ dạo ấy, cô bé không bao giờ trở lại nữa. Hy vọng cuối cùng cũng chấm dứt nốt!

Phải có sức. Lòng tự dặn lòng. Anh tìm quán cơm, ngồi trong cảnh ồn ào, đông người tứ xứ; vừa ăn, vừa nghe ngóng. Anh lân la, từ chợ, xuống bến… suốt cả ngày. Đến chiều tối, anh vào nơi tụ tập các tay anh chị buôn gỗ, bao nhiêu chuyện trên rừng dưới biển, rồi đến lúc, một người đàn ông lớn tuổi, bộ mặt nhuốm màu phong sương, kể câu chuyện một người tìm được trầm. Anh lờ mờ nhận ra: đó chắc là tai họa ập đến gia đình . 

Muốn níu kéo, dù là một chút kỷ niệm nhỏ nhoi, trở lại, ghé vào cái phòng nhỏ, tự tạo ngày trước, đặt lưng vào chiếc giường ghép tạm mấy thanh gỗ mỏng. Vừa ấm chỗ, không khí ngột ngạt khó thở, chưa suy tính được gì, ngay tức khắc, một đàn vừa kiến vừa gián, chuột… kéo đến bao vây. Ngồi dậy,Tôn từ từ xách túi ra đi. Chưa bao giờ anh rời chiếc túi: sách, cây bút chì, tiền và ít bộ đồ… Nhưng còn một tình cảm thiêng liêng, của người mẹ dành cho đứa con nuôi.

Con đường vạn dặm, bây giờ mới bắt đầu chăng? Không gì có thể trói buộc đầu óc con người cả. Nhưng trước hết phải tìm cho được, dù là một mẩu tin tức nhỏ nhoi. Rời ngọn đồi, nơi anh đã từng sống, có một mái nhà, có một cuộc sống lao động, có những con người làm anh quý trọng, làm anh yêu mến. Đi xa lên miền sơn cước, nhìn tới nhìn lui, không một bóng người; sao con người có những khoảnh khắc nhỏ bé vô cùng. Chính cái lúc mà không gian như mây đen choán hết bầu trời; thì có tia nắng ấm mà anh cảm thấy yên tâm: Tìm đến với ông già sống đơn côi, nhớ lần vận chuyển gỗ, gặp trời mưa, anh ghé vào, ông nói chuyện rất “bông phèng” mà sao ẩn chứa những màu sáng lẫn mảng tối đậm chất muối mặn của cuộc đời.


///---///--- Hết bài 18

Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết

0 nhận xét:

Đăng nhận xét