Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - PHẦN III - BÀI 25

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN III - BÀI 25

VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT - PHẦN III - BÀI 25


Bỏ lại tất cả phía sau, hai anh em đi như chạy, ra đến đường lớn. Rất đúng lúc, xe đã tới. Chỉ chốc lát, thùng xe đã kín người: người lớn tuổi, trẻ con, đàn ông, các bà, các chị… Xe chạy một lúc, tiếng nói cười ồn ào ban đầu, nhỏ dần; rồi mọi người chìm vào giấc ngủ. Xe vượt đèo, vòng khúc cua, leo dần lên dốc, trưa thì đến chợ Dương Xá. Khi mọi người từ từ bước ra khỏi xe, thì hai anh em đi vòng quanh chợ: đặc sản ở đây là hàng nông lâm rất phong phú. Họ tản bộ, từ đầu này, ghé vào nhiều cửa hàng, đến cuối chợ, lân la, dò hỏi, tìm loại nào có thể mang về xuôi. Ngồi trong một sạp lớn, người đàn bà cao, to; nước da ngăm đen, có đôi mắt sáng, đang ăn trầu, đưa tay vẫy. Anh em ghé vào. Bà chỉ tay vào trái bầu khô treo ở móc cột:

-Uống nước.

Cảm tưởng ban đầu hơi “ngột ngạt”, dù đang cơn khát, hai anh em vẫn ngồi yên. Từ phía sau, người đàn bà lớn tuổi, đi lên. Bà quay lại, xổ ra một tràng, thứ tiếng gì lạ tai. Mấy người khách vào: kẻ mua tiêu, người mua bắp có đến hàng tạ. Họ chở hàng đi, mà tiền thì nợ lại:

-Họ giữ chữ “tín” trong làm ăn buôn bán lắm đó, hai cậu, dù vốn liếng chả có bao nhiêu. À, uống nước đi chứ!

Bây giờ, hiểu được chút ít, hai người cùng thi nhau tu hết nước trong quả bầu mà không hề e ngại, đắn đo gì cả. Bà cười. Bà nói bà đang cần người chí thú làm ăn, chở hàng về dưới xuôi. Công việc thì có nặng nhọc, tiền công cùng thỏa thuận, nhưng bà muốn, hàng phải đi đến nơi. Đột ngột, bà hỏi:

-Hai chú có biết nhà thờ Bình An không? Hàng hóa đóng gói xong rồi, chỉ cần chọn được người đi giao là tôi yên tâm. Ra bến, nhớ tìm cho được chú Bé, chủ xe “con gà”.

Không khó lắm, họ tìm được xe chú Bé; nhưng chú ghé sát tai, dặn hai người lẻn đi nhanh, tránh phải gặp rắc rối, vì có kẻ tranh giành mối.

Chú Bé cho xe chạy lòng vòng, bất ngờ, chui vào hẻm sâu, luồn ra hẻm lớn, ghé vào cửa sau, toàn là ván gỗ mục nát, chất đống, xe quay ngược, mở cửa. Mấy người đàn ông, chỉ mặc chiếc quần đùi, hút chưa tàn điếu thuốc, cõng trên lưng những bao to, miệng khâu kín, là bắp, đậu, sắn lát… chất lên xe. Chú Bé lấy thuốc mời, rồi nhanh chóng nổ máy, chạy nhanh ra phía chân đồi, ghé vào quán nhỏ bên vệ đường:

-Ăn bát cháo cho ấm bụng, đường còn dài mà. Sao lại quen được với bà Phụng? Bà là người xứ mô chẳng rõ, nhưng rộng lượng.

-Anh em tôi ở dưới xuôi lên, tìm công việc; tình cờ mà gặp được.

Hàng nặng. Xe chạy chậm. Quá trưa, xe mới tới nơi. Các xơ ra chỉ đường, xe chạy vào tận kho để xuống hàng. Xơ Yến nhận quyển sổ từ anh xà ích, kiểm lại hàng, ký nhận. Còn tất cả, mọi chi phí sẽ được tính toán vào cuối tháng.

Liên tiếp những chuyến hàng sau, xe anh Bé về đến ngã ba Cây Đa, xuống hàng ở nơi thuê tạm, hai anh em dùng xe nhà chở tiếp vào nhà thờ. Những chuyến đi tiếp theo, khá thuận lợi. Nhờ hai anh em mà giữa nhà thờ và bà Phụng hình thành được mối liên hệ thân tình. Ngoài xơ Yến, còn có xơ Đào, người tu hành lâu nhất, giống như người chị cả, lo toan mọi công việc: từ tổ làm mây tre, nhà giữ trẻ; cho đến trại chăn nuôi… Ở đây còn có bộ phận y tế khá tốt. Nhà thờ, là nơi tu hành nhưng cũng giống như một làng, xã thu nhỏ, chăm lo cuộc sống vật chất lẫn tinh thần cho hàng trăm con người.

Đợt thanh toán đầu tiên, anh xà ích làm việc với xơ Đào, kết thúc nhanh chóng. Xơ hỏi chuyện hai người về đời sống, về việc làm. Khi câu chuyện trở nên thân tình hơn, anh xà ích muốn xơ giúp đỡ Tôn. Xơ lắng nghe Tôn kể về Gái, ngồi im lặng một lúc, rồi khuyên:

-Để xơ bàn thêm, nhưng về lâu dài, cố tìm cho Gái công việc phù hợp.

Trên đường về, hai anh em, ngồi trên chiếc xe cùng hai chú ngựa, tiếng lọc cọc thong thả trên đường, “cái” âm thanh này vừa quen, vừa lạ: ngoại cảnh, sinh vật… và con người, sao trong những giây phút này ẩn chứa cái cảm giác rất gần gủi: hai con người, không biết gì về nhau tường tận, quê hương, bản quán? Thế mà…  

 Chuyến giao hàng chiều nay xong sớm: Tôn chuyển gần chục bao thức ăn gia súc vào gần trại heo. Anh Năm và chị Sáu phụ xếp vào kho. Xong, họ ngồi uống nước. Bây giờ Tôn mới thư thả để phóng tầm mắt và anh nhận thấy, cạnh đó là vườn trồng cây và rau, nhận chất nuôi dưỡng từ trại chăn nuôi.

Đang chờ Tôn quay lại, anh xà ích vào chỗ xơ Đào:

-Tôi đang định tìm anh, để hỏi thêm vài điều.

-Tôn và Gái không có bà con, họ hàng gì cả; Tôn trước đó làm công cho bố của Gái. Do hoàn cảnh xô đẩy, Tôn muốn giúp Gái vượt qua đoạn đường khó khăn trước mắt.

-Chị em chúng tôi dự định thế này: thu xếp cho Gái làm ở nhà trẻ và cũng thuận tiện cho Gái thời gian sắp đến.

-Nếu không làm phiền các xơ, chúng tôi muốn gởi thêm cô Lài, hoàn cảnh cũng rất đáng thương.

-Đầu tuần sau nhé.


///---///--- Hết bài thứ 25

Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết

0 nhận xét:

Đăng nhận xét