VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN III - NGÀY 20
Lần này, anh tìm về vùng đất, nghe người ta kể: ở đó có một cơ sở chăn nuôi
lớn. Gần một ngày đường, chiều mới tới cánh đồng, đàn bò đang gặm cỏ, chỉ vài
người trông. Có ba người, ăn mặc giống nhau, áo quần màu ghi nhạt. Thấy có người
lạ, một người bước tới:
-Đi đâu mà lạc vào đây?
-Quê dưới xuôi, muốn lên tìm việc làm; mong các anh thương tình giúp đỡ.
Ba người kéo đến, nói gì đó; rồi một anh dáng cao cao, bước tới gần Tôn:
-Xuống mé đồi, chừng mấy cây số, ở đó có một trại heo, xin bà chủ, may ra…
Ban đầu, bà không nhận, vì ở đây toàn đàn bà, con gái. Chỉ cho Tôn chỗ ngồi cạnh chuồng heo nái. Mùi phân và nước tiểu, ập
vào mũi, làm anh ho sặc sụa. Một lát sau, bà quay lại – nhìn người đàn bà này,
đâu phải chủ trại heo: mặc bộ đồ bà ba màu xanh lam, tóc dài quấn lại, dáng đi
thong thả, giọng nói từ tốn:
-Không sao, rồi sẽ quen dần. Đi về cuối dãy nhà lợp ngói này, tìm cô Mướp -
làm thử xem sao - để nhận việc.
Ngày đầu tiên theo xe đi chặt chuối. Tôn kéo phía trước; mấy người đàn bà đẩy
phía sau. Một khu biệt lập, bên ngoài toàn chuối và rau. Họ chỉ dẫn cách chặt,
không làm nát cây. Đây là thức ăn chính cho heo. Sau một vài ngày, quan sát kỹ,
chuồng trại nuôi heo được sắp xếp có lớp lang: khu heo giống, khu heo thịt, khu
heo nái… Tôn cứ tự hỏi: Chủ thực ở đây là ai?
Trưa, cô Bí bưng về một mâm, đậy tấm lá chuối. Quây quần xung quanh là các
cô, các chị hàng ngày cùng làm, bây giờ mới có dịp nói chuyện:
-Sáng nay giao hàng cho ông “Khách” – người Hoa – họ để lại một phần bộ
lòng và vì có thêm người mới – đàn ông hẳn hoi – chúng mình cùng ăn trưa!
Chị Cà tay cầm dao đang xắt thịt:
-Dưa đi xin nước tương, còn Quả ra sau vườn hái ít rau về cho kịp, dẫn chú
Tôn đi cùng. À, mà không, chú sang mời chị Mướp, chị ấy quý chú lắm, chắc chú không biết.
Cảnh tượng ban đầu, ồn ào lao xao. Nhưng khi ngồi vào mâm, tất cả im phăng
phắc. Người này nhìn sang người kia. Chị Mướp gắp miếng gan bỏ vào bát của Quả,
chị gắp tiếp miếng huyết bỏ vào bát của Tôn. Chị Cà đọc vè: “Rồi mùa, tóoc rạ
rơm khô; Bạn về quê bạn không biết nơi mô mà tìm”. Dưa láu lỉnh: “Ở lại đây, chứ
còn đi đâu nữa!”. Một trận cười vang lên.
Cuối chiều, công việc xong sớm, mọi người kéo về phía bể nước, Mướp đi sau
cùng, ngang chỗ Tôn đang ngồi, ghé lại. Tự nhiên, cô muốn mở đầu câu chuyện mà thấy lưỡng lự:
-Chị thấy “cái Út” có nhiều điểm tốt.
Nó học hành đàng hoàng không phải như bọn chị đâu nhé! Một thời là học sinh áo
trắng. Đi làm hàng ngày có vẻ lam lũ. Công việc xong, sau khi ở buồng tắm ra,
khó ai nhận ra
được cô Quả: diện bộ đồ lụa mỡ gà, bước đi chầm chậm; tối lên giường đọc sách. Nghe nói con
bé hay ghi nhật ký hay viết lách gì đấy mà chị đâu biết hết. Đến với nhau, ở
đây hay về quê, không có gì khó khăn, đừng bận tâm làm gì…
-Tôi chưa có gì cả, nhưng phải đi
tìm một người con gái… Cả gia đình, không biết xảy ra chuyện gì, mấy tháng đi xa về, trở lại nơi cũ, hình như tai họa đã…
Không bà con, nhưng còn hơn máu mủ.
-Bên nuôi bò, toàn con trai. Đàn bà, con gái… những ngày làm ở đây chú gặp
hết rồi. Chỉ còn lên trên xưởng nấu rượu, may ra… Nơi đó, người không quen, khó
vào bên trong.
///---///--- Hết bài 20
Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết
0 nhận xét:
Đăng nhận xét