VỀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH - TÁC GIẢ NGÔ BÁ TIẾT
- PHẦN II - BÀI 9
Một đêm mưa dông, gió dật. Con đường từ làng Đông dẫn ra bến sông, cây
cối gãy đổ ngổn ngang. Cành tre, lá tre… choán hết thảy lối đi. Bầu trời quang
đãng, nắng và gió. Tôn mang bọc đồ, mẹ cho từ ngày đi chùa về, gia tài là vài
bộ đồ, cây bút chì, cuốn vở mới viết mấy dòng nhì nhằng. Đặc biệt quyển sách
toán thầy tặng. Dạo đó, đọc được mấy trang; tự dặn lòng, cố gắng mỗi ngày học được
một hay hai bài. Thoáng chốc, Tôn đã đứng bên giòng (dòng) sông rộng. Sông đến đoạn
này, ngoạm vào bờ, xói lở khủng khiếp quá. Đang phân vân, sang sông hay xuôi về
phía dưới, Tôn ngồi lên bụi cỏ, nhìn xa xôi. Một lát sau, phía trên, có mấy
người đàn ông đang loay hoay cho bè vừa tre, vừa nứa, vừa gỗ tấp vào bờ. Một ý
nghĩ ập đến: Đi. Tôn xách túi chạy tới:
-Các anh ơi, cho em đi với!
-Đi đâu, xuống dưới xuôi hay sang bên kia?
Người đàn ông tuổi đã lớn, bộ mặt khắc khổ, đưa cây sào tre, kéo Tôn
lên.
-Mình là Bắc, còn đây là Trung, đứng cuối đó là Nam. Bọn anh đi làm ăn,
cuộc sống mưu sinh, rày đây, mai đó…
-Với hoàn cảnh em, như thế này là may lắm rồi.
-May hay rủi, gần nhau lắm, cậu bạn trẻ ơi!
-Chú Nam hôm nay… nghe câu đó, được lắm!
-Đem túi cất vào “nhà”.
Nhà của họ: khung bằng tre già, uốn cong; ngoài lợp lá cọ, úp lên trên
khung gỗ làm thuyền. Họ thả thuyền trôi chầm chậm theo dòng nước, để Tôn ngồi
trước mũi canh chừng. Cả ba người chui vào khoang, vùi vào giấc ngủ sau một đêm
thức trắng. Lần đầu, được đi đò dọc, lòng Tôn vui khó tả. Hai bên bờ sông đã
xuất hiện nhiều nhà người dân sinh sống. Xa xa thấp thoáng mấy ngôi nhà ngói
liền kề: Chợ. Từ trong mui bước ra, anh Trung gọi:
-Sắp tới rồi, ngã ba sông; chợ Cồn đó!
Cho bè vào cập bến, buộc lại. Cả ba anh rất nhanh nhẹn, nhảy ào xuống
nước tháo hàng ra, đưa lên bến. Chỉ trong chốc lát, những gỗ, những nứa, những
tre… xếp gọn gàng, thành từng đống nhỏ. Bắc bước vào trong khoang, dúi vào tay
Tôn mấy hào bạc, sau lại thôi:
-Lên hàng cơm bà Xê mua bốn phần, ăn trước đi. Bọn anh còn làm mấy
việc. À, nếu gặp cái Xoan, nói anh có lời thăm, tiền anh Bắc trả sau nhé!
Quán bà Xê, chỉ đi vòng sau đình là tới. Tối rồi mà quán còn nhiều
người ngồi ăn. Một vài người uống rượu, người thì cầm ống điếu rít òng ọc. Biết
khách của Bắc, bà gói các phần cơm vào lá chuối, trao cho Tôn. Chào bà để đi mà
Tôn còn nhìn quanh, không thấy cô Xoan ở đâu cả.
Chui vào mui ngủ được một giấc ngon lành, thì nghe tiếng động, biết các
anh về. Họ nói chuyện mà tiếng to to, lại ngửi có mùi rượu nữa.
Sáng. Họ thay nhau chèo, ngược dòng sớm để tránh cái nắng đầu hè. Tôn thay
Nam chèo một lúc cảm thấy mệt, trong người nôn nao. Anh Bắc nói là do lần đầu
chưa quen sông, nước; vào mui nằm một lúc sẽ hết thôi.
Đến bến Bầu, họ nghỉ lại hai hôm vừa để gom hàng vừa chuẩn bị lương thực
ăn dọc đường. Chiều sắp tắt nắng thì cho bè xuôi. Tới chợ Cồn còn sớm, các anh
đi giao hàng, Tôn đi mua cơm như lần trước. Quán vắng bà Xê, chỉ có một mình cô
gái. Tôn lưỡng lự mãi sau mới dám bước vào:
-Tôi muốn mua bốn phần cơm.
-Sao anh mua nhiều thế, ăn không hết thì…
-Tôi ở với anh Bắc.
Cô gái bước vào trong rồi mang cho Tôn cốc nước:
-Anh uống đi!
Ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, mắt nhìn quanh một lượt, phía chiếc tủ gỗ
cũ kỹ ở đầu góc kia bày mấy cuốn sách, có cái gì vui vui xuất hiện; liếc nhìn
cô gái, bộ mặt dễ cảm tình… Muốn mở lời làm quen mà sao khó quá!
-Anh là em anh Bắc?
-Không. À mà tôi đi theo… Tiền cơm, như lần trước, anh Bắc trả sau.
-Hôm trước anh đã đến mua rồi à?
-Có. Nhưng mà không gặp…
-Em là…
-Tôi là…
Một dịp may quá bất ngờ, Xoan cho Tôn mượn một cuốn sách toán và một
cuốn sách học văn. Nhưng để tránh hiểu lầm, Tôn chỉ mượn sách học toán; nhưng
sau này Xoan tặng luôn.
///---///--- Hết bài 9
Nguồn: Về một cuộc hành trình - Tác giả Ngô Bá Tiết
0 nhận xét:
Đăng nhận xét